Sắc Yêu Ngọt Ngào
Phan_30
Lục Xuyên gạt hai tay cô ra, xoay người lại, sắc mặt có chút tối tăm: “Tôi giúp cô giải quyết chuyện ở đài truyền hình của cô, cho nên chúng ta đã thanh toán xong.”
Kì Thư lắc đầu, tầm mắt chìm về phía xa xăm: “Em không tin anh thật sự từ bỏ em, nếu anh từ bỏ, sẽ không giúp em giải quyết khó khăn, cũng sẽ không sợ em không an toàn, mang em đến khách sạn.”
Lục Xuyên nhìn chằm chằm cô lúc lâu, hàm dưới nghiến chặt: “Tôi nói rồi, giúp cô chỉ là để ý tình cảm trước đây, bây giờ mang cô đến khách sạn, chỉ vì sợ cô không an toàn, là người đều sẽ làm như vậy. Nếu cô cố ý muốn tiếp tục hiểu lầm, vậy đừng trách tôi về sau vô tình.”
Kì Thư thấy anh cau mày, sắc mặt cực kì nghiêm túc, biết anh không nói đùa. Cô cảm thấy mình cùng đường, không còn biện pháp khác nữa, liền đưa tay ra sau gáy, kéo khóa kéo xuống, đẩy hai đai an toàn ra, cái váy theo tiếng rơi xuống đất: “Anh lại ôm em một cái đi, coi như kỉ niệm cuối cùng, được không?”
Thân thể trắng tuyết, tư mật bao trùm dưới bộ nội y màu đen, cực kỳ dụ hoặc, không chút nào che lấp khiêu khích trước mặt Lục Xuyên, anh trầm mặc nhìn, trên mặt không có một chút cảm xúc.
Kì Thư lại đưa tay, muốn gở khóa áo ngực sau lưng, Lục Xuyên lên tiếng quát bảo dừng lại: “Dừng lại.”
Tay Kì Thư dừng lại, bên tai nghe thấy anh nói: “Chúc mừng cô, cuối cùng đã thành công hủy diệt ký ức của tôi về cô, trước kia tôi thích cố chấp của cô, thì ra cô chẳng qua…” Cái từ thô tục kia anh nói không nên lời, quay lại cầm lấy áo trong, anh cũng không quay đầu lại rồi đi ra ngoài.
Kì Thư ngã ngồi trên sàn buồng vệ sinh, ngẩn người trong chốc lát, liền tự giễu cười rộ lên. Nếu đổi lại là người đàn ông khác, đã sớm không chống cự nổi nhu nhược cùng nước mắt của cô, anh quả thật đã thay đổi, trong lòng xây lên một bức tường thành kiên cố, ngăn trở toàn bộ dụ hoặc bên ngoài.
Mà cô trên đầu lộ ra khuôn mặt mỹ nhân, dựa vào điểm ấy đã nghĩ hơn người khác một bậc, là cô quá ngây thơ, hay là xã hội quá phũ phàng?
Kim Hạ không ngừng gọi điện thoại cho Lục Xuyên, vẫn không kết nối được, cô đành phải đổi lại gửi tin nhắn, hy vọng sau khi anh khởi động máy có thể nhìn thấy.
Không biết đi đâu tìm anh, cô giống như ruồi bọ không đầu chạy loạn ở Bắc Kinh, đi ngang qua một khách sạn liền hết hồn, dày vò một lúc lâu, cô cảm thấy cứ tiếp tục đi tìm như vậy căn bản không phải là cách, liền quay trở lại Bán Đảo Thành Ban.
Đẩy cửa ra, trong phòng một mảnh tối đen, giống như không có ai ở, tim cô trầm xuống, sờ soạng đi đến phòng ngủ, lại ngoài ý muốn phát hiện một người nằm hình chữ đại trên giường, đến gần thì nghe hô hấp đều đều, đã ngủ say, trên người mặc cái ngủ tơ tằm, là cô mua cho anh.
Không biết vì sao, trái tim treo cao của cô thần kì rơi xuống, rón ra rón rén lên giường, đi đến vị trí bên cạnh anh, nằm xuống gối đầu lên cánh tay anh, thân thể cuộn tròn lại giống như trẻ con vậy, một tay ôm chặt lưng anh, giống như ôm lấy toàn thế giới.
Chương 52
Khi Lục Xuyên tỉnh lại, bình minh tỏa ra ánh sáng bạc. Anh định ngồi dậy, mới phát hiện thân mình nho nhỏ trong khuỷu tay, giống như gấu Kaola ôm anh, không biết lên giường khi nào, ngay cả quần áo cũng không thay, ngực hơi phập phồng, ngủ thật sâu.
Nhớ đến ngày hôm qua hai người cãi vả, giờ trước mắt giống như cái gì cũng không xảy ra cả, cô có thể chủ động về nhà, ôm mình ngủ như vậy, đã đủ giải thích mọi thứ.
Định nâng cánh tay, muốn ôm cô thật chặt, lại phát hiện cánh tay đã tê, hoàn toàn không điều khiển được, anh không dám động, cũng không chịu động, sợ cô tỉnh giấc, liền dùng cánh tay kia, nhẹ nhàng vuốt ve hai má cô, đầu ngón tay miêu tả hình dáng mặt mày của cô. Anh thích cô ôm chặt anh như vậy, dựa sát vào anh, làm cho anh cảm nhận rõ ràng ỷ lại ở cô.
Không bao lâu, lông mi Kim Hạ hơi hơi rung động, tỉnh, ngẩn mặt lên, vừa vặn chống lại hai tròng mắt đầy thâm tình của anh: “Lại ngủ thêm một lát.” Anh khẽ vuốt đầu tóc cô.
Kim Hạ trực giác dạ, cúi đầu nhớ đến chuyện gì, từ trên giường ngồi dậy: “Không ngủ, em phải đến bệnh viện.”
Lục Xuyên chuyển động cánh tay bị tê, cũng ngồi dậy: “Đừng quá lo lắng, bệnh viện có y tá chăm sóc anh ta.”
Lúc này Kim Hạ mới nhớ đến anh không biết chuyện này, ngón tay nắm chặt ga giường, cô khó khăn nói: “Anh ấy đã chết.”
Cánh tay Lục Xuyên dừng lại trên không, gương mặt sững sờ, không tự chủ được ôm cô vào lòng, biết cô buồn, lại không tìm được lời an ủi, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô: “Anh đến bệnh viện cùng em.”
Kim Hạ gật đầu, hai người xuống giường, Lục Xuyên thay quần áo xong, cầm di động ở đầu giường, nhớ đến tối hôm qua nước vào, liền cầm lấy cái di động cũ trong ngăn kéo, đổi thẻ SIM qua, cắm vào nguồn điện sạc điện một lát.
Kim Hạ thấy anh đổi di động, cũng nhớ đến chuyện tối hôm qua: “Em gọi điện thoại đến tìm anh, bị Kì Thư tiếp.”
Lục Xuyên kinh ngạc ngẩng đầu, im lặng chốc lát: “Cô ta nói gì với em?”
“Cô ta nói gì không quan trọng, em biết cô ta gạt em.” Kim Hạ cúi đầu: “Em định nói với anh thật xin lỗi, ngày hôm qua em không nên không tin anh, sau này cũng không.”
Loại chuyện tin tưởng này, cô không phải rất quen, trước kia cô có thể vô điều kiện tin tưởng, chỉ có ba người, bà nội, ba ba, và chính mình. Nhưng bây giờ, cô bằng lòng thêm anh nữa, tin tưởng anh cũng đủ tỉnh táo, tin tưởng anh cũng đủ quyết đoán, tin tưởng anh sẽ không hại Trần Chi Thành, cũng tin tưởng anh sẽ không theo Kì Thư làm bậy.
Tín nhiệm không phải nói là đến, cũng không phải một sớm một chiều mà thành, nó là một đóa hoa đẹp, cần tưới nước cẩn thận, nó là một loại năng lực, có thể bồi dưỡng từng ngày, điều kiện đầu tiên để nó sinh trưởng là dũng cảm cùng thành thật.
Lục Xuyên đi đến trước người cô, ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, dường như có chút đăm chiêu nhìn cô. Vốn dĩ, anh nghe được Kì Thư nhận điện thoại của cô, với chuyện bọn họ vừa ầm ỹ một trận, không nghĩ đến cô lại nói “thật xin lỗi trước.”
Tim vừa động, anh cúi đầu ấn một nụ hôn lên trán cô: “Chuyện ngày hôm qua anh cũng có sai, không nên nói câu quyết tuyệt như thế. Anh và Kì Thư đều không xảy ra chuyện gì, tụi anh gặp nhau ở quán rượu, trong khoảng thời gian đó anh có đi nhà vệ sinh, cô ta hẳn là nhận điện thoại khi đó. Sau đó di động anh bị vào nước, mở máy không được, cô ta uống rượu, anh không biết cô ta sống ở đâu, liền mang cô ta đến khách sạn, sau đó về nhà.”
“Em tin anh.” Kim Hạ nhẹ nhàng gật đầu, ba chữ đơn giản làm cho Lục Xuyên an tâm, xoa xoa đầu tóc cô: “Đi rửa mặt.”
Hai người vệ sinh một chút liền ra cửa, Lục Xuyên nhấn nguồn điện di động cũ khởi động máy, lượng điện tuy không đủ, nhưng miễn cưỡng có thể chống đỡ chốc lát. Không bao lâu, liền có vài tin nhắn hiện lên, đều hiện ra từ Kim Hạ.
‘Anh ở đâu? Em tìm không thấy anh, điện thoại đột nhiên gọi không được, em rất lo lắng.’
‘Em rời khỏi bệnh viện, bây giờ đi dọc theo đường chính bệnh viện tìm anh.’
‘Khởi động máy thấy tin nhắn của em, nhắn tin trả lời cho em.’
‘Em đến quán rượu anh thường đến, không thấy anh, đổi quán khác à.’
‘Nơi nơi đều không tìm thấy anh, em trở lại Bán Đảo Thành Ban chờ.’
‘Di động sắp hết pin, em về nhà, không biết anh trở về chưa…’
Tay Lục Xuyên cầm điện thoại không tự chủ được xiết chắc, một trận cảm xúc kích động mạnh tràn đầy trong buồng ngực, Kim Hạ thấy anh đang đọc tin nhắn, nhỏ giọng giải thích: “Ngày hôm qua gọi điện thoại cho anh không được, em chỉ có thể gửi tin nhắn, chờ anh khởi động máy có thể nhìn thấy.”
Lục Xuyên kéo tay cô qua, bàn tay dày rộng chắc chắn bao lấy tay mềm của cô, một tay đỡ sau gáy cô, cúi đầu liền hôn xuống, anh thật may mắn, lúc ấy khi Hướng Nam đưa ra ý từ hôn, anh lựa chọn đặt cược một phen, bằng không bỏ qua một đoạn phong cảnh tốt, vĩnh viễn không biết được.
Xe để ở quán rượu ngày hôm qua không lái về, bọn họ kêu xe đến bệnh viện, hai người ngồi ở phía sau, Kim Hạ hiếm khi chủ động dựa vào lòng anh, tay ôm lên lưng anh.
“Sợ?” Lục Xuyên ôm chặt cô, Kim hạ nằm trong lòng anh mít ướt: “Vâng, sợ anh biến mất không thấy.”
“Em chưa từng nghe qua câu này sao, người tốt mạng ngắn, tai họa theo ngàn năm, em đừng nghĩ dễ dàng liền thoát khỏi anh như vậy.”
Kim Hạ rưng rưng cúi đầu thì thầm: “Theo ngàn năm, theo ngàn năm tốt.”
Hai người vào bệnh viện, cha mẹ Trần Chi Thành đã đến, dì khóc tê tim tê phổi, chú ngồi ngẩn người, linh hồn giống như bị mang đi. Kim Hạ không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể làm bạn bên cạnh hai người. Khi thi thể được đưa đi kiểm tra pháp y, Lý Thiết Sinh gọi điện thoại thông báo cho lãnh đạo tòa soạn báo, Kim Hạ là người hiểu rõ tình hình trong đám bạn của Trần Chi Thành, liền phụ trách thông báo cho bọn họ.
Vài ngày sau, vụ án dưới áp lực phá án thật mạnh, Vương Minh Lãng rửa sạch tội oan, sự thật là ông chủ nhà máy dầu thuê người giết Trần Chi Thành. Ba má của anh được thông báo có thể nhận lại xác, Kim Hạ thấy khuôn mặt cuối cùng của Trần Chi Thành, Lục Xuyên đứng bên cạnh cô, kiên cố vững chắc chống đỡ cho cô. Sinh mệnh yếu ớt như thế, chỉ khi đối mặt với tử vong, mới có thể cảm nhận khắc cốt ghi tâm được.
Ngọn lửa hừng hực cuối cùng nuốt sống thân thể Trần Chi Thành, hóa thành một đống vôi, người lớn kiên quyết mang anh về Tây Sơn an táng, chôn cất cho yên tâm, Lục Xuyên và Kim Hạ cũng đi theo. Ngày đưa tang đó thời tiết đặc biệt tốt, rất nhiều người đến đưa anh, trên tấm bia bằng sứ trắng in bức ảnh nhỏ của anh, là dì chọn, bộ dáng lúc trung học, tính trẻ con chưa mất, ánh mắt dĩ nhiên tự cao.
Lý Thiết Sinh ở trước mộ anh nói: cậu hoàn thành sứ mệnh kiếp này, rời xa thế giới tàn nhẫn này, đi đến thế giới vĩnh hằng, nơi đó không có tội lỗi, không có ác độc, chúng ta mỉm cười đưa tiễn cậu, chúc phúc cho cậu, nếu có kiếp sau, mong chúng ta vẫn là thầy trò.
Kim Hạ đốt một nén nhang cho anh, nhớ đến lúc trước còn là bạn học, anh vỗ bả vai một bạn học khác trêu chọc bọn họ, nói, các cậu thế này cũng coi như sống sao? Các người chẳng qua không chết.
Ở trong lòng cô yên lặng nói từ biệt với anh, Thành chết vì lý tưởng của Thành, chuyện này đối với Thành mà nói, đó là một cái chết tốt hơn so với bình yên chết già. Hạ rất vui, quen biết một người như Thành, thích Thành như vậy, cũng rất vui, Thành từng thích Hạ, hy vọng Thành ở bên kia đều mạnh khỏe, tiếp tục vì lý tưởng của Thành cố gắng.
Thương tiếc xong, rời khỏi ngôi mộ của anh, ánh mặt trời chói mắt, bi thương dưới bầu trời đầy mây là bi thương, bi thương dưới bầu trời đầy nắng là thống khổ. Kim Hạ có chút hoa mắt, trong tầm nhìn có sương mù mỏng manh, mười ngón tay Lục Xuyên đan vào tay cô, một đường trầm mặc, bỗng nhiên cô nói: “Sau này em muốn chết trước anh.”
“Vì sao?”
Kim Hạ đưa tay che nắng trước mắt: “Bởi vì đưa tiễn quá khó khăn, đưa anh càng khó, em làm không được.”
Lục Xuyên im lặng một lát, khóe miệng hiện lên một tia cười yếu ớt: “Được, sau này anh đưa em.”
Trở lại Bắc Kinh, trước mắt vẫn là thành phố kia, xe cộ đông đúc, thế giới này vẫn hoạt động giống như trước đây. Nhưng cho dù cảnh vật giống nhau, ở trong mắt Kim Hạ, cũng không giống như lúc trước.
Người chết đi rồi, người sống khổ sở. Bởi vì có người rồi đi, mới nhắc nhở người còn sống, phải quý trọng mọi thứ mình có ở hiện tại.
Kim Hạ nói với ba ba và bà nội, muốn chuyển đến sống cùng Lục Xuyên, người già có vẻ truyền thống, chuyện ở chung trước hôn nhân khiến cho bọn họ nhất thời có chút không chấp nhận được, cũng may lục Xuyên luôn thể hiện quyết tâm, nhất định đối tốt với Tiểu Hạ, hơn nữa bình thường biểu hiện hiền tốt trước mặt hai cụ, có tích lũy tin tưởng, người lớn vì thế mới đồng ý.
Ông Kim Đầu kề lưng Kim Hạ hỏi Lục Xuyên: “Chú biết tư tưởng của bọn trẻ bây giờ không giống thế hệ trước, trước khi kết hôn sống chung là chuyện phổ biến, nhưng cháu có tính toán gì cho sau này không?”
Lục Xuyên cười: “Chú, chú yên tâm, cháu sẽ không làm chuyện có lỗi với Tiểu Hạ, cháu nghĩ để cho cô ấy chút thời gian thích ứng, sau đó liền mang cô ấy đi gặp cha mẹ cháu. Chờ cô ấy gặp mặt hai cụ, chúng ta liền thu xếp chuyện kết hôn.”
Ông Kim Đầu thế mới an tâm, trước khi di chuyển, Lục Xuyên hỏi Kim Hạ: “Chuyển đến Bán Đảo Thành Ban, hay là chuyển đến chỗ ở bây giờ của anh?”
Kim Hạ suy nghĩ một chút, vẫn nói: “Bán Đảo Thành Ban đi.” Nơi đó là bắt đầu của bọn họ, cho dù tốt xấu, đều thuộc về cô, không muốn đổi đến chỗ khác.
Lục Xuyên đồng ý, thu dọn hành lý ra khỏi chỗ ở bây giờ của mình, toàn bộ chuyển vào trong nhà. Bọn họ dành toàn bộ thời gian cuối tuần dọn dẹp, tủ quần áo lại treo đầy lần nữa, giá sách cũng chất đầy lần nữa, đến ngay cả kệ giày trước cửa, cũng lại để đầy.
Mãi đến chạng vạng, từ ban công nhìn ra bên ngoài, một mảnh vàng rực mặt trời chiều lặn, hai người sau khi sửa sang quét dọn phòng sạch sẽ liền ngồi ở ban công ngắm hoàng hôn, Kim Hạ tựa vào lòng anh, trong lòng tràn ngập yên bình khó có thể diễn tả bằng lời, từ nay về sau, cô liền sống ở chỗ này, cuộc sống lại đón chào một đoạn bắt đầu khác.
Lục Xuyên từ phía sau ôm cô, trầm tư, bây giờ người cũng lừa đến tay, tiếp theo chính là cầm tấm vải đỏ bao phía ngoài cô, đâm vào một cái sở hữu độc quyền cả đời, chẳng qua, trước đó, còn cần mang cô đi gặp cha mẹ anh.
Nghĩ đến hai cụ trong nhà, anh không khỏi có chút đau đầu, với bối cảnh Kim Hạ, ở trước mặt bọn họ tìm không ra một chút tốt, còn nhất định sẽ khiến cho bọn họ phản đối, cứ như vậy, Kim Hạ sẽ tổn thương, anh cũng không dễ chịu, ba mẹ càng mất hứng, kết quả thất bại.
Anh đã có dự cảm, chờ anh ở phía trước, sẽ là một trận đánh ác liệt trước nay chưa từng có, trước tiên anh phải chuẩn bị sẵn sàng, đánh đòn phủ đầu.
Chương 53: Phiên ngoại Trần Chi Thành
“Lý tưởng của tôi”
Lý tưởng của tôi, là làm một giáo viên, nắm đầu phấn ngắn ngủn, đứng trước bục giảng ba thước, cần cù vất vả cày cấy học trò khắp đất nước…
Tập làm văn tiểu học, lần đầu tiên bàn về lý tưởng, nhưng đến lý tưởng là gì cũng không biết, liền viết đại muốn làm giáo sư, ngoài ý muốn được khen ngợi.
Trấn Tử Tây có một nhà máy, trong lúc sản xuất thường dôi ra chút vật liệu thừa, còn có mảnh vỡ thủy tinh đủ loại màu sắc, đứa bé lớn gan ngẫu nhiên sẽ lặng lẽ đi vào, nhặt thủy tinh nhìn đẹp hơn, còn có sợi sắt vụn đem ra chơi.
Khi đó anh không ngoan, thế giới trong mắt anh, không có biên giới, cho nên anh va chạm bốn phía, đi tìm con đường anh có thể dễ dàng tha thứ.
Có lần anh cùng bạn bè trèo lên bờ tường, thấy cửa sắt lớn của nhà máy kia hầu như luôn khóa lại mở, vài người mặc quần áo màu đen đeo tạp dề từ bên trong đi ra ngoài, cùng đứng ngoài cửa, nói chuyện gì đó với người mang theo máy ảnh, không bao lâu liền động tay. Chính xác, là đánh người, máy chụp ảnh bị đập nát trên mặt đất, cuộn phim cũng bị kéo ra hoàn toàn.
Hàng xóm xung quanh nghe thấy vây lại xem, người dùng bạo lực không bao lâu liền lui vào nhà máy, người bị đánh ngã xuống đất đứng lên, nhặt đồ vật trên mặt đất lên tự động rời đi. Sau đó, anh từ trông miệng người lớn nghe được, người nọ làm nhà báo, nghe nói trong nhà máy có chuyện không tốt gì đó.
Bạn học đến trường cùng anh đều nói, thì ra làm nhà báo nguy hiểm như vậy, sau này mình không nên làm nghề này.
Anh lại nghĩ, chuyện bị đánh cũng kiên trì làm, vậy nhất định đáng giá.
*
Có ấn tượng lần đầu tiên với Kim Hạ, là ở sân bóng, một lần anh sai lầm, bóng bay ra ngoài sân, đập vào đầu cô.
Anh chạy đến, nghĩ thảm rồi, chắc chắn sẽ bị mắng vài câu, không nghĩ đến cô chỉ nhỏ giọng nói không có gì.
Khoan dung của cô, ngược lại càng làm cho anh cảm thấy thật có lỗi, cuối cùng đưa đồ uống của mình cho cô, coi như đền tội.
Thành viên trong đội bóng nói cho anh, cô là bạn học cùng lớp bọn họ, luôn im lặng, dễ dàng bị người ta lãng quên.
Từ ngày đó trở đi, anh để ý bạn nữ không nổi tiếng này. Anh phát hiện lần nào cô cũng đến xem trận đấu, cho nên ra sức càng nhiều hơn bình thường, thậm chí thỉnh thoảng cố ý náo động, làm cho đối phương chú ý đến mình. Cũng từng chủ động tiếp cận cô, tìm cớ học tập nói chuyện với cô, chỉ là mỗi lần cô mở miệng, lời nói ra đều rất ngắn gọn, hơn nữa luôn đỏ mặt, giống như con thỏ nhỏ kinh sợ, khát vọng né sang bên cạnh anh.
Anh cảm thấy mình cho cô áp lực quá lớn, mới có thể làm cho cô muốn từ bên cạnh anh trốn đi, vì thế liền thu liễm rất nhiều, chỉ ở xa xa, yên lặng quan sát. Khi đó việc học nặng nề, đầu tiên là chọn ngành, tiếp theo chuẩn bị cho trận chiến thi vào trường cao đẳng, chuyện tình cảm thì tạm thời gác sang một bên.
Mãi đến khi cuộc thi vào đại học chấm dứt, ngày tốt nghiệp, anh rốt cục kiềm chế không được, định thổ lộ với cô, lại bị một bạn nữ cùng lớp khác kêu ra ngoài, chờ anh trở lại lớp, mới phát hiện cô đã đi rồi. Tỉnh táo lại, nghĩ anh và cô sẽ đến 2 nơi khác nhau học đại học, anh liền cảm thấy, đoạn tình cảm này nếu có thể phát triển, cũng sẽ đi rất gian khổ, cho nên mặc dù anh biết nhà cô ở đâu, cũng không đi tìm cô.
Sau khi tốt nghiệp đại học, đến Bắc Kinh công tác, một nửa là vì cô, lại không dự đoán được, cô ngại ngùng hướng nội như vậy, lại có bạn trai. Sớm biết, sớm biết như vậy lúc tốt nghiệp, nên giữ lấy cô không buông, nghĩ đến trước kia mình chỉ bước chậm một bước, bây giờ, đã đuổi không kịp.
Chương 54
Gần đây Lục Tống Thụy phát hiện việc lạ, đứa con bất hiếu trước kia ít về nhà gần đây mỗi tuần đều đúng hạn về nhà báo danh, còn luôn mang theo chút thuốc bổ đến, bằng không chính là đột nhiên mua về nhà máy tập thể hình, ngay cả thời gian làm việc buổi tối, cũng không quên gọi điện về nhà hỏi thăm, quả thực khác hẳn anh trước đây.
Lục Tống Thụy thấy vậy hỏi Lục Chương Viễn: “Ông Lục, con trai mình trúng tà à?”
Lục Chương Viễn ở trước gương lớn sửa sang lại quân trang của mình, mày rậm nhíu lại: “Ai biết thằng con chó chết kia đang chơi cái trò gì.” Vợ ông ru rú trong nhà, đại khái không biết, như ông có thể nghe được, đứa con bất hiếu kia có bạn gái, công khai đưa vào tầm mắt công chúng, cũng không biết là loại người gì. Nhưng không đưa về nhà, chưa chính thức thông báo, ông cũng không để ý đến.
Lục Tống Thụy nghe vậy cẩn thận gấp quần áo, từng góc đều gấp thành góc vuông 90 độ: “Cho dù là gì, nó có thể thường xuyên về nhà thăm, thay đổi như vậy không phải em, anh đều hy vọng nhìn thấy sao?”
Lục Chương Viễn ngày thường diện mạo lạnh lùng cứng rắn, làm cho người ra vừa nhìn liền cảm thấy xa cách, khi ông không cười, người khác nghĩ ông đang tức giận, khi ông cười, người khác nghĩ ông đang cười lạnh. Nghe vợ nói, hai đường lông mày rậm nhíu lại của ông dường như giãn ra chút, đội mũ quân nhân lên đầu, liền đi nhanh ra khỏi phòng ngủ, bước đi nổi gió.
Buổi tối khi Lục Xuyên về nhà, dì Trương đang bưng canh đặt lên bàn cơm, vừa thấy anh liền tươi cười rạng rỡ: “Dì vừa nói vơi mẹ con, sợ con bị tắc đường chút, đồ ăn này chờ con đến rồi làm, nhưng mẹ con lại kiềm chế không được.”
Dì Trương từ khi anh sinh ra đã làm việc trong nhà bọn họ, thân như mẹ anh, Lục Xuyên nới lỏng cổ áo, ngồi xuống trước bàn ăn, cười nói : “Dì xem con đến rất đúng lúc, vừa vặn tới lúc thức ăn mới ra lò.”
Lục Tống Thụy nghe thấy từ phòng bếp đi ra, cởi tạp dề xuống, lộ ra sườn xám hoa xanh xinh đẹp, sau khi ngồi xuống, bà hỏi: “Gần đây con không bận sao? Sao luôn chạy về nhà vậy.”
“Bận a, nhưng bận mấy cũng phải đến thăm mọi người, không phải sao. Ba đâu?” Lục Xuyên cầm đũa lên, gắp cho bà con tôm lớn, Lục Tống Thụy thấy bưng bát lên nhận: “Ba con trở lại quân khu.” Bà đánh giá con mình: “Trước đây con không phải như vậy, có thời gian cũng sẽ không trở về.”
“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, người luôn luôn thay đổi.” Tiểu Hạ cuối tuần đều đi thăm ba ba cùng bà nội, anh cũng mượn cơ hội này trở về nhà, tạo quan hệ tốt trước, làm bàn đạp để sau này mang Tiểu Hạ vào cửa.
Lục Tống Thụy nghe như hiểu được cái gì, bên môi nở nụ cười nhẹ: “Có bạn gái? Khi nào mang về nhà để cho mẹ nhìn? Có thể làm cho con thay đổi như vậy, mẹ rất ngạc nhiên.”
Lục Xuyên cố ý tránh không đáp, chuyển đề tài: “Mẹ, con nói cho mẹ một chuyện lạ, gần đây Trầm Dục để ý một cô gái, đường đường chính chính theo đuổi người ta.”
Lục Tống Thụy nghe vậy đuôi lông mày nhẹ nhàng cong lên: “Phải không? Này thật đúng là rất không dễ dàng.” Hai nhà Lục -Trầm quen biết nhiều đời, bà tuy rằng không thích giao thiệp, nhưng cũng coi như rất thân với Lâm Tú Dung, thường xuyên nghe bà ấy nhắc đến muốn ôm cháu trai, nhưng đứa nhỏ Trầm Dục này bộ dáng thật đẹp, tâm hồn ăn chơi lại quá nặng, thật sự khó mà an tâm được, bây giờ có thể đứng đắn theo đuổi một cô gái, đã xem như là tiến bộ rất lớn.
Nghĩ vậy, bà không khỏi nhắc nhở Lục Xuyên: “Chuyện này bây giờ chưa chắc chắn, con cũng đừng loan báo đến chỗ dì Lâm, miễn cho bà ấy lại ước vọng ôm cháu trai, kết quả lại thất vọng.”
Lục Xuyên tình ý sâu xa liếc nhìn mẹ mình cái: “Mẹ, người đây đang nói đến dì Lâm, hay là nói chính mình vậy? Sao lại chân thành xúc động như vậy.”
Lục Tống Thụy nghe vậy không nhanh không chậm liếc xéo anh một cái: “Con nếu có thể sớm sinh con đẻ cái một chút, thừa lúc mẹ bây giờ xương cốt còn khỏe mạnh, có thể thay con chăm đứa bé. Hơn nữa nếu con còn lề mề, ngay cả Trầm Dục cũng chạy trước con.
Lục Xuyên cười thầm: “Mẹ, con đây không phải đang cố gắng sao, người đừng có gấp.” Anh biết tuy rằng mẹ mình bình thường ngoài miệng không nói, trong lòng cũng muốn ôm cháu.
Lục Tống Thụy nghe vậy con ngươi sáng lên, nói như vậy thật đúng là có bạn gái: “Trước mang người về đây cho mẹ và ba con nhìn kỹ hẵn nói, là cô gái như thế nào, có điều phải qua được cửa ba con?”
Nói đến qua cửa, Lục Xuyên nhớ đến Kỳ Thư, năm đó anh mang cô về nhà, tuy rằng mẹ anh cũng không rất vừa lòng, nhưng phản đối nhất là ba anh. Cầm chén đặt xuống, anh cố ý thở dài: “Lại nói, bây giờ thời cơ chưa chín mùi, hơn nữa hai người lại luôn soi mói như vậy, con nào dám tùy tiện mang người đến nhà.”
Lục Tống Thụy nghe thấy cũng nhớ đến cô gái nhỏ duy nhất nhiều năm trước con mang về, bộ dáng thì rất tốt, nhưng xuất thân không tốt lắm, cha là nhân viên bảo vệ, mẹ là người bán hàng. Lúc ấy bà cũng không vừa lòng lắm, nhưng nhịn không có nổi giận, nhưng ông Lục tính tình có chút nóng nảy, lập tức không cho cô gái nhỏ kia sắc mặt tốt.
Chắc chắn chuyện này tạo thành thương tổn cho Lục Xuyên, mới có thể nhiều năm trở lại đây, trừ người đó, cũng không mang cô gái khác về nhà. Lục Tống Thụy nghe thấy rót cho anh bát canh, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ: “Chờ con cảm thấy thích hợp, vẫn mang về để cho chúng tôi xem, mẹ cam đoan lần này ba con không giận dỗi lung tung.”
Khóe miệng Lục Xuyên nâng lên một độ cong cực kỳ nhỏ, rất nhanh liền tan đi, cố ý nói: “Lại nói, con cũng không vội.”
Lục Tống Thụy nghe thấy ngầm trừng mắt liếc anh một cái, anh thì không vội, nhưng bà muốn ngậm kẹo đùa cháu, ông già cả ngày lo nghĩ chuyện quân khu, thằng nhỏ lại không ở nhà, vậy nếu có đứa cháu cùng bà, thật là tốt biết mấy.
Lục Xuyên làm bộ như không phát hiện bà trừng mắt, vùi đầu uống hết canh trong bát, liền đi đến sofa ngồi xem tivi, dì Trương thu dọn bát đữa đi vào phòng bếp rửa, Lục Tống Thụy cắt đĩa hoa quả đi ra, trong TV trùng hợp chiếu chương trình của Kỳ Thư, bà thấy con mình nhìn chằm chằm màn hình, nhất thời hết hồn. Bạn gái của anh, sẽ không phải vẫn là cô gái này chứ?
Không yên đem hoa quả đặt lên bàn trà trước mặt anh, bà ngồi xuống bên người anh, cẩn thận quan sát sắc mặt của anh, thử: “Cũng không biết cô ta về nước khi nào?”
Lục Xuyên nhún vai: “Nghe nói là mấy tháng trước.”
Lục Tống Thụy nghe vậy trái tim trầm xuống: “Các con gặp mặt rồi?”
Lục Xuyên gật đầu, xoay qua nhìn bà: “Mẹ, lúc trước vì sao hai người không thích Kỳ Thư như vậy?”
Lục Tống Thụy nghe vậy than nhẹ, thẳng thắn thành khẩn nói: “Bởi vì xuất thân của cô ta không tốt, môn không đăng hộ không đối với nhà chúng ta, khi đó con còn trẻ, mẹ và ba con đều muốn cho con nhiều lựa chon hơn.
Lục Xuyên lắc đầu: “Môn đăng hộ đối quan trọng như vậy? Con thích mới là chính.”
Lục Tống Thụy nghe thấy lời này của con có chút suy nghĩ sâu xa, nghĩ đến anh ám chỉ Kỳ Thư, liền vội giải thích: “Kỳ thật con bé Kỳ Thư này, không phải như tưởng tượng của con.”
Lục Xuyên im lặng một lát, mày hơi nhíu lại: “Hả?”
Lục Tống Thụy nhớ lại ký ức năm đó, một tiếng thở dài: “Sau khi con mang cô ta về nhà, ba con một mình đi tìm cô ta nói chuyện, mẹ lúc đó, chúng ta đều thấy được các con tuổi quá nhỏ, chuyện kết hôn này càng không thận trọng, hơn nữa xuất thân cô ta không tốt, chúng ta lo lắng cô ta không phải thích bản thân con, mà là thích thân phận địa vị của con.”
“Cho nên ba con chuẩn bị chút tiền, nói cô ta nếu đồng ý chia tay với con, số tiền này sẽ thuộc về cô ta, nhưng cô ta cự tuyệt, chúng ta nghĩ cô ta ngại ít, liền đưa cho cô ta tấm sec, cô ta hỏi chúng tôi có phải vĩnh viễn không để cho cô gả vào nhà họ Lục, ba con nói đúng, cô ta bảo chúng ta đưa cho cô ta số tiền kia, cho cô ta đi Mĩ du học, bao tất cả chi phí cho cô ta, như vậy cô ta sẽ chia tay với con.”
Lục Xuyên rơi vào trầm mặc, Lục Tống Thụy thấy vậy tiếp tục giải thích: “Chúng ta cũng nói rõ với cô ta, bảo cô ta không được nói chuyện này cho con, lúc ấy con với ba con vì chuyện thi vào nhà nước mà cãi nhau túi bụi, mẹ không muốn cho con thêm lý do chán ghét cha con, con thích cô ta như vậy, nhất định sẽ cho rằng chúng ta đi ép buộc cô ta. Đương nhiên chuyện này chúng ta có lỗi, nhưng cô ta cũng khó tránh tội, nếu có thể kiên định với con một chút nữa, chúng tôi cũng không làm gì được cô ta.”
Cho nên, tiền cô ta đi Mĩ không phải là học bổng, mà là cha mẹ anh cho. Anh biết gia đình cô ta không chịu nổi chi phí cho cô ta đi Mĩ du học, anh vẫn luôn chắc ăn cho rằng cô ta nhận học bổng ra nước ngoài. Cho nên cô ta không phải vì sợ cha con bọn họ bất hòa chia rẽ, lại càng không phải vì ba anh đe dọa cô ta mới rời đi, chính cô ta lựa chọn tiền tài cùng tương lai sáng lạn, cho nên cô ta rời đi.
Lục Xuyên cảm thấy quá khứ mình chính là một câu chuyện cười, bỗng nhiên anh hy vọng Kỳ Thư không về nước, như vậy ít nhất anh còn có thể lưu lại ký ức tốt đẹp. Lục Tống Thụy cẩn thận quan sát sắc mặt anh: “Con, bạn gái bây giờ của con, không phải là cô ta chứ? Mẹ nghe ba con nói, thanh danh cô ta ở nước Mĩ không được tốt, con cũng đừng đến gần cô ta nữa.”
Lục Xuyên tất nhiên hiểu không tốt là chỉ cái gì, anh dựa vào lưng sofa, đổi kênh tivi: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng vớ vẩn, con và cô ta không có khả năng.”
Lục Tống Thụy nghe được giọng điệu kiên định của anh, không giống trả lời choc ó lệ, hơi chút an tâm: “Con không tức giận mẹ cùng ba con?”
“Có gì tức giận, đều là chuyện đã qua rồi, lại nói nếu hai người không thử, con cũng sẽ không biết cô ta là hạng người gì. Sao hai người không sớm nói cho con biết?”
“Lúc ấy nếu như nói cho con, con có thể bình tĩnh ôn hòa chấp nhận giống như bậy giờ sao? Con chắc chắn nghĩ mẹ và ba ba con phá vỡ một đôi uyên ương, một người phản nghịch thì lại càng không nghe chúng ta, chúng ta tình nguyện để cho con tin rằng chính cô ta muốn chia tay.”
Lục Xuyên im lặng một lát, gật đầu đồng ý, nếu lúc ấy nói cho anh, chính mình nhất định không chịu tin, nhất định sẽ cho rằng ba mẹ ra tay, nhưng bây giờ, cho dù ba mẹ anh cùng Kỳ Thư bên nào đúng, đều không có căn cứ xác thực để chứng minh, ngược lại anh càng bằng lòng tin tưởng cha mẹ anh.
Lục Tống Thụy nhìn thấy vẻ mặt bình thản của anh, nhìn ra không vết thương nào, tin tưởng đoạn quá khứ đó đã thật sự trôi qua, liền hỏi: “Vậy bạn gái bây giờ của con, rốt cuộc là ai?”
Lục Xuyên thừa nước đục thả câu: “Đến lúc mang đến trước mặt mẹ, mẹ sẽ biết. Cô ấy không giống Kỳ Thư, hai người nếu có gì không hài lòng, thu lại, con không muốn cô ấy bởi vì nguyên nhân bất ngờ nào mà bị tổn thương.”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian